Mùa Trung Thu - Mùa tết thiếu nhi hay mùa của những nỗi nhớ?

Chiều nay trời đổ một cơn mưa nhẹ. Một cơn mưa vừa đủ để xoa dịu nhịp sống quá đỗi tấp nập và ồn ào. Một cơn mưa vừa đủ để níu chân những người đi đường, để mọi người phải dừng lại đôi chút và chợt nhận ra: Vậy là mùa trung thu đã đến!

Đâu đâu cũng thấy những gian hàng bán bánh trung thu thơm ngon như quyến rũ thực khách. Những chiếc đèn lồng đa sắc màu khiến cho bất kỳ một đứa trẻ nào cũng thấy vô cùng thích thú.


Người ta thường nói trung thu là tết của thiếu nhi. Nhưng trung thu cũng là ngày Tết Đoàn Viên. Ngày những người con xa quê nhớ da diết bữa cơm gia đình với nồi kho quẹt cơm cháy đơn giản mà đậm đà hương vị. Món ăn giòn tan trên đầu lưỡi giúp cho cả tâm hồn cảm thấy ấm áp trong những ngày ngâu rả rít.

Chỉ cần nghĩ đến đó, bao nhiêu kỉ niệm chợt ùa về. Những kỉ niệm tuổi thơ vô tư, hồn nhiên mang chiếc lồng đèn bằng giấy đi khắp con đê đầu làng. Lũ trẻ con tinh nghịch cứ trông cho đến trời tối để vui Trung Thu cùng với chị Hằng và cười giòn tan vang một góc trời.

Có những hôm vì quá phấn khích, chúng thậm chí còn đốt đèn lồng ngay giữa ban ngày. Cả bọn nhốn nháo tranh nhau danh hiệu “chiếc đèn lồng đẹp nhất của làng”. Để rồi sau một ngày vui chơi mệt mỏi, chúng lại trở về nhà và lục tìm chút cơm cháy còn sót lại quẹt lấy quẹt để nồi kho quẹt mằn mặn thơm ngon.


Hóa ra mùa trung thu không chỉ là mùa của thiếu nhi, mùa của tết đoàn viên mà còn là mùa của những nỗi nhớ. Nó đưa người ta trở về những ký ức tuổi thơ tươi đẹp. Những ký ức có thể xoa dịu tâm hồn đã quá chai sạn trước dòng đời mưu sinh.

Hóa ra ai cũng có một thời để thương để nhớ. Bất cứ ai cũng luôn mong ngóng một chốn đi về. Mọi người ước ao được trở về cái thuở ô mai vô tư vô lo và vui một cái Tết Trung Thu đúng nghĩa.

Nhưng thời gian qua đi có bao giờ trở lại. Người ta chỉ biết ước gì có cỗ máy thời gian của Doraemon. Chắc chắn chiếc máy ấy sẽ trở nên quá tải trước rất nhiều ước mong được quay ngược thời gian.

Lắc đầu xua đi những cảm xúc bất chợt. Con người ta trở về thực tại và nhận ra cơn mưa đã tạnh tự bao giờ. Dòng người lại tiếp tục đổ xuống phố, nhịp sống hối hả lại bắt đầu…